Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe

Phần 5: Bẫy rập

17h00 chiều…

– Báo cáo Trung Úy, trong bốn ngày chúng ta nhận được 1004 emails và 387 cuộc gọi báo thông tin.

Trong phòng họp của Tổ chuyên án, Thùy Chi và mọi người trầm ngâm lắng nghe Anh Đào báo cáo.

– Sau khi loại ra những email spam, phá rối hoặc nội dung không liên quan, tôi chọn ra được 14 emails cung cấp thông tin hữu ích… Trong đó có 4 emails là thư tố cáo với rất nhiều thông tin rõ ràng.
– Là của nạn nhân sao? – Thùy Chi hỏi gấp.
– Thưa không. – Anh Đào lắc đầu. – Ba đơn tố cáo tự xưng là chồng nạn nhân, một đơn cuối cùng là chồng sắp cưới.
– Được rồi… Chị tiếp tục đi…
– Vâng. Sau khi tổng hợp các thông tin từ người nhà của nạn nhân và nguồn cung cấp qua hộp thư email tôi có những đánh giá sơ bộ như sau…
– Mô tả của nạn nhân có điểm giống và khác biệt với nạn nhân đầu tiên.
– Điểm giống là quan hệ tình dục với cả năm người. Tất cả đều đeo mặt nạ trắng anonymous.
– Điểm khác biệt là có bữa ăn trước hoặc sau khi quan hệ. Đặc biệt là địa điểm xảy ra vụ cưỡng bức rất khác nhau. Lúc thì trong một căn phòng trang trí đơn giản như khách sạn, lúc thì trong phòng ngủ như là nhà ở tư nhân… Và tất cả những nơi đó theo lời kể của nạn nhân đều sang trọng, lộng lẫy. Có thể đánh giá những kẻ này rất có tiền.

Anh Đào bấm phím laptop trên bàn. Màn hình máy chiếu liền hiện lên hình ảnh bản đồ thành phố với nhiều chấm nhỏ màu đỏ rải rộng khắp các Quận.

– Đây là nơi ở của các nạn nhân mà chúng ta biết đến hiện nay. Nhìn độ phủ dàn trải này chúng ta có thể đánh giá những kẻ này không lựa chọn nạn nhân theo vị trí khu vực nhất định.
– Nhưng xét qua thông tin của các nạn nhân tôi nhận ra một vài điểm chung của họ. – Anh Đào ngừng lại một chút nhìn sang Thùy Chi nói.
– Lứa tuổi dưới ba mươi, ngoại hình dễ nhìn… hay nên nói là có nhan sắc và điểm làm tôi chú ý nhất là… họ đều là phụ nữ đã có chồng. Không hẳn, tôi nên nói là… đã có kinh nghiệm quan hệ với đàn ông.
– Có thể là bọn chúng muốn đảm bảo hiệu quả của thôi miên… – Anh Trung lên tiếng. – Chúng không muốn nạn nhân vì sự đau đớn của lần đầu quan hệ mà ám ảnh sau đó, thậm chí có thể tỉnh táo lại tại thời điểm chúng đang thực hiện hành vi giao cấu.

Thùy Chi gật gù, những ngón tay thon dài gõ gõ đều đều trên mặt bàn trầm ngâm một chút. Nàng nói:

– Tôi nghĩ lập luận của anh Trung đúng, nhưng còn thiếu sót… Tôi có suy nghĩ khác một chút. Tôi nghĩ chúng chọn đối tượng dựa theo sở thích chung của nhóm…
– Thứ nhất, đàn ông nói chung ngoại trừ đêm động phòng với vợ thì thích cảm nhận sự… trinh trắng thôi. Ngoài ra, quan hệ với phụ nữ có kinh nghiệm mới là… là… thích nhất.

Thấy ánh mắt mọi người tròn mắt nhìn mình, Thùy Chi hai gò má thoáng ửng đỏ. Để biết những chuyện này, bản thân nàng cũng phải tự tìm hiểu không ít.

– Thứ hai, chỉ có những phụ nữ đã có chồng hoặc quan hệ với đàn ông thường xuyên một thời gian nhất định… thì nơi đó mới… mới… rộng ra một chút và không dễ tổn thương. – Thùy Chi thấy mặt mình nóng ran lên, nói tiếp. – Cô ta mới có thể tiếp 5 người trong một đêm được. Nếu thay thế bằng một cô gái còn trinh trắng… tôi không cần nói hậu quả mọi người cũng hiểu được.
– Thứ ba, những kẻ có sở thích đặc thù thích quan hệ chung nhóm, hay còn gọi là… gangbang, thường vào hội vào nhóm chia sẻ những video dơ bẩn xem như là thành tích…

“Trung Úy cũng biết gangbang sao?”

Anh Tuyên thì thào trong miệng nhưng trong phòng họp chỉ có bốn người đều nghe rõ.

– Ha ha… Hi hi…

Anh Trung và Anh Đào không nhịn được phá ra cười. Thùy Chi mặt đỏ ửng lườm anh ta, rồi cũng phì cười. Bầu không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng lại. Nàng nén cười, đằng hắng một tiếng nói.

– Ah hem… Những thứ này là bài tập về nhà của tôi. Chúng ta là cảnh sát điều tra mà… Tội phạm đi đến đâu dù có dơ bẩn thế nào chúng ta cũng phải tìm được đến nơi. Có phải không?
– Vâng sếp… Hì hì…
– Xem ra anh Tuyên rất rành rẽ về gangbang. – Nàng nhìn anh ta, mỉm cười.
– Ặc… Oan cho tôi quá Trung Úy…
– Hi hi… Đáng đời… – Anh Đào che miệng cười nắc nẻ.
– Tôi có trách cứ gì anh đâu. – Thùy Chi không cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh Tuyên. – Tôi giao anh phụ trách gia nhập vào các diễn đàn người lớn, tìm kiếm thông tin liên quan… Tuy tôi không cho rằng Thiên thần Hội sẽ chia sẻ video thành tích của mình, vì những cái mặt nạ đó quá thu hút chú ý. Nhưng không loại trừ khả năng… chúng tìm cảm hứng từ những video chia sẻ của những thành viên khác.
– Vâng, Trung Úy. Tôi hiểu.

Thùy Chi lại nhìn sang Anh Đào ánh mắt ra hiệu cho chị tiếp tục phần báo cáo của mình. Trung sĩ Đào gật đầu đứng lên, nói:

– Đối với các cuộc gọi vào hotline cho đến hôm nay chỉ có một cuộc gọi làm tôi chú ý… Đó là một cô gái trẻ, nói mình đã tham gia vào một diễn đàn tên gọi là “Tâm sự chị em”. diễn đàn đó quy định tất cả thành viên tham gia đều là phụ nữ. Họ chia sẻ chuyện yêu đương, cuộc sống, còn có cả chuyện phòng the…
– Làm sao họ có thể đảm bảo thành viên đều là phụ nữ chứ? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Thật ra thế này Trung Úy. – Anh Tuyên lên tiếng giải thích. – Hiện nay có không ít diễn đàn phân rõ giới tính người tham gia như vậy… Do tất cả đều là trực tuyến nên quy định chỉ mang tính ràng buộc nhất định mà thôi. Ban quản trị có thể yêu cầu mỗi thành viên cung cấp hình thẻ thật và hình chụp chứng minh của mình. Dĩ nhiên số lượng đông đảo chắc chắn sẽ có vài tên đàn ông trà trộn vào… Nhưng ngoại trừ những kẻ biến thái mới thích ngồi đọc chuyện tâm sự của chị em thôi.
– Làm sao anh biết những chuyện này? – Anh Đào cười tủm tỉm. – Không phải anh tìm đối tượng gangbang chứ?
– Ha ha… Hi hi…

Mọi người trong phòng phá ra cười. Anh Tuyên ngượng ngùng cười gãi gãi đầu.

– Chị nói tiếp đi? – Thùy Chi nhìn Anh Đào hỏi.
– Vâng, Trung Úy. Cô gái nói một tuần trước có người nhắn vào hộp thư tài khoản của cô ấy… Hắn tự giới thiệu mình là người của Thiên thần Hội, muốn hẹn gặp mặt. Cô ấy sợ hãi nên đến nay chưa trả lời.
– Tôi đã liên hệ trực tiếp với số điện thoại cô ấy để lại trong email và xác nhận với cảnh sát địa phương về nhân thân cô ấy. Cô gái này tên Huỳnh Thị Ngọc Lan, 21 tuổi, hiện đang làm nhân viên khai báo thuế thời vụ cho vài công ty ở Quận 3.

Anh Đào mở laptop hướng màn hình ra phía mọi người. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một cô gái tóc ngang vai khá xinh xắn.

– Xuân Nhi… – Anh Trung chợt thốt lên ngạc nhiên.
– Anh biết cô ấy sao? – Thùy Chi hỏi.
– À. Không. Tôi nhầm… – Anh Trung nhíu mày nhìn thật kỹ rồi lắc đầu. – Cô gái này nhìn qua khá giống một đàn em trong Học viện Cảnh sát mà tôi quen.

Thùy Chi nhìn anh Trung ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia hưng phấn. Nàng đứng dậy nhìn quanh anh Trung nói:

– Anh mời Xuân Nhi lên đây gặp tôi đi…
– Hả? Trung Úy không phải là?

Anh Trung sững người nhìn Thùy Chi. Những người khác cũng nhìn nàng.

– Đúng vậy. Tôi muốn nhờ Xuân Nhi đóng giả Ngọc Lan, đi gặp Thiên thần Hội. – Thùy Chi gật đầu nói.
– Nhưng việc đó rất nguy hiểm đấy. Thiên thần Hội không phải là tội phạm ma tuý. Có thể thấy mặt mà bắt được… Muốn bắt họ chúng ta phải đợi đến lúc chúng đưa nạn nhân lên giường… Việc đó… tôi e rằng…
– Tôi hiểu. Việc này rất mạo hiểm… Nếu cô gái kia có khuôn mặt giống tôi, tôi thà rằng để mình tự đi. Anh hiểu chứ?!
– Vâng. Tôi đã hiểu.

Thấy anh Trung gật đầu, Thùy Chi quay sang Anh Đào nói:

– Cứ quyết định như vậy. Chị Đào liên hệ Ngọc Lan, tốt nhất lấy quyền kiểm soát tài khoản thành viên của cô ấy.
– Anh Tuyên hỗ trợ chị Đào làm giả IP tránh truy vết về địa chỉ thật của con mồi.
– Vâng Trung Úy. – Anh Đào gật đầu.
– Thật ra… Trung Úy… – Anh Tuyên nhíu mày ngẫm nghĩ nói. – Thật ra dù chúng có địa chỉ iP thật thì cũng rất khó tìm được địa chỉ địa lí chính xác của con mồi. Chỉ biết được địa phương rộng như thành phố hay tỉnh mà thôi… Trừ phi…
– Trừ phi gì?
– Trừ phi chúng có người làm trong nhà cung cấp dịch vụ mạng… Có thể theo địa chỉ iP tìm trên database danh sách khách hàng.

“Tin…” – Một tiếng vang nhỏ trên điện thoại.

Anh Tuyên nhìn vào màn hình, chợt đứng lên chạy ra khỏi phòng họp. Vài giây sau anh quay lại mặt mày hớn hở mang theo một cái laptop đặt lên bàn.

– Trung Úy, danh sách các chuyên gia tâm lý có chuyên môn thôi miên học tôi vừa nhận được file tổng hợp từ Sở Y tế.

Thùy Chi cúi người nhìn xuống màn hình máy tính của anh Tuyên. Danh sách của anh có hơn ba mươi người đều là nam giới, được phân chia rõ ràng theo thông tin cá nhân, năm sinh, địa chỉ, số năm hành nghề…

– Chọn những người từ 40 trở xuống… Địa chỉ ở thành phố…

Thùy Chi vừa nói dứt lời anh Tuyên liền thao tác rào rào trên máy tính. Nàng nhìn danh sách từ hơn ba mươi nhanh chóng rút xuống còn 6 người thầm gật gù. Xem ra thôi miên học cần kinh nghiệm và kiến thức rất sâu, cần thời gian tích lũy lâu dài. Không mấy người trẻ tuổi có thể đáp ứng được. Thùy Chi mím môi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Chọn người… đẹp trai, nam tính, da trắng…
– Ặc… Cái này… – Anh Tuyên gãi gãi đầu. – Trung Úy chờ tôi chút, cái này phải lên Google tìm hình ảnh thôi.
– Được… Anh cứ tìm đi…

Cũng không quá lâu chỉ vài phút sau tiếng kêu phấn khích của anh Tuyên đã vang bên tai. Thùy Chi quay sang chỗ anh ngồi. Còn vài bước xa nàng đã chú ý đến hình ảnh một người đàn ông trên màn hình máy tính của anh.

– Theo các tiêu chí Trung Úy đưa ra thì chỉ có anh ta là phù hợp. – Anh Tuyên nói.
– Anh ta là Đỗ Trung Quân, 34 tuổi, Tiến sĩ Bác sĩ Trưởng khoa Thần kinh Bệnh viện Thành phố, Chuyên gia tâm lý tốt nghiệp Anh quốc, đề tài nghiên cứu về Thôi miên học được nhiều Tạp chí Y học thế giới đánh giá rất cao.

Thùy Chi lắng nghe anh Tuyên nói, ánh mắt chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình. Khuôn mặt góc cạnh nam tính, hàng lông mày rậm sắc bén tô điểm cho một cặp mắt sáng đầy trí tuệ, sống mũi cao, nhân trung hõm sâu và một đôi môi mỏng hơi mím lại toát lên vẻ cuốn hút thật sâu. “Thật là một người đàn ông hoàn mỹ”. Không hiểu sao trong đầu Thùy Chi bật lên một lời đánh giá như vậy làm hai gò má nàng thoáng đỏ lên. Nàng cũng không hiểu được chính mình. Từ khi nào nàng có thói quen nhìn ngắm đàn ông rồi đưa ra đánh giá chứ?

– Và… cái này không liên quan lắm. – Anh Tuyên nói tiếp. – Đỗ Trung Quân được độc giả Tạp chí Phụ nữ bình chọn danh hiệu “Người đàn ông hấp dẫn nhất chưa vợ” hai năm liền. Đời sống tình cảm anh ta rất kín tiếng, thậm chí có thời gian nhiều người đồn thổi anh ta thuộc giới tính thứ Ba.
– Thật sao?

Thùy Chi buột miệng kêu khẽ, bất giác thấy hơi thất vọng. Nàng cũng không hiểu mình thất vọng vì phải tìm kiếm mục tiêu mới hay vì điều gì khác.

– Ha ha… Không phải đâu. – Anh Tuyên cười lớn.
– Nếu lời đồn đó là thật thì làm sao đám chị em còn bình chọn cho anh ta chứ?! Năm ngoái người ta bắt gặp anh ấy đi nghỉ mát với một cô người mẫu ở Maldives… Sau đó về nước cô gái kia còn lên mạng khoe khoang, anh ta lập tức cắt liên hệ.
– À… Ra vậy. Tôi cần tiếp xúc trực tiếp với anh ta… Anh sắp xếp cho tôi đi.
– Nghe rõ Trung Úy.

“Trung Uý…”

Ngay lúc này cửa phòng họp bị đẩy bật tung. A Cửu từ bên ngoài lao vào gấp gáp hô lớn:

“Trung Uý… Email báo tin vừa nhận được email tố giác của người dân. Họ nhìn thấy một nhóm đối tượng đeo mặt nạ trắng anonymous mang theo một cô gái ở trạng thái không bình thường xuất hiện ở Khu nhà hoang Quận 7”

Trước ánh mắt nôn nao của mọi người, Thùy Chi vẫn ngồi im tại chỗ nhíu mày trầm ngâm. “Khu nhà hoang sao?” Nàng cảm thấy khá bất thường về địa điểm gây án của Thiên thần Hội lần này.

– Trung Úy… chúng ta… – Anh Đào nôn nao hỏi.
– Chị yêu cầu cảnh sát địa phương vây chặt nơi đó. Phát loa cảnh báo ngăn chặn chúng xâm hại cô gái. Nhưng không được tùy tiện xông vào có thể gây nguy hiểm cho nạn nhân. Chúng ta lập tức xuất phát…

18h30…

Khi Thùy Chi và đội chuyên án của mình đến hiện trường thì trời đã nhá nhem tối. Nhóm năm người đỗ xe ô tô lại từ xa, hối hả rảo bước tiến vào một khu rào cổng hoang phế. Nơi đây là một dự án phát triển nhà ở bị đứt vốn bỏ hoang nhiều năm nay. Phía trước năm người xuất hiện vài cái bóng mặc đồng phục xanh đang vây kín một căn biệt thự xây thô cao một tầng. Họ nghe tiếng bước chân, liền quay lại, mừng rỡ khi thấy nhóm của Thùy Chi.

– Thế nào rồi? – Thùy Chi hỏi khẽ.
– Trung Úy, bọn chúng còn trên tầng một… – Một người đàn ông trung niên đeo quân hàm Thiếu Uý nói khẽ. – Khi chúng tôi đến đây phát loa cảnh báo, chúng không đáp trả vẫn cố thủ trên lầu… Nhưng chờ hoài không thấy chúng tôi tấn công lên, chúng lại bắt đầu giở trò với nạn nhân… Chúng như đang thách thức đợi cảnh sát tiến vào…

Thùy Chi nhíu mày. Nàng lùi lại quan sát căn nhà, nhíu mày suy ngẫm. Trời lúc này đã rất tối, vào trong nhà có thể còn tối hơn.

– A Cửu anh đột nhập tầng 1 bằng lối hành lang ngoài.
– Anh Đào… chị bọc hậu sau lưng tôi…
– Những người khác vây chặn kẻ chạy thoát. Nếu không phải trường hợp nguy hiểm không cần nổ súng… Bọn chúng có lẽ không có vũ khí…
– Trung Úy nghĩ là chúng không phải Thiên thần Hội? – Anh Đào hỏi nhỏ.
– Tôi nghĩ vậy. Có lẽ là một nhóm thanh niên bắt chước Thiên thần Hội. Nhưng đó chỉ là suy đoán… Chúng ta vẫn phải đảm bảo an toàn con tin tối đa…
– Rõ…

Thùy Chi, Anh Đào lập tức ngồi xuống cởi dây giày. Hai người bỏ giày lại dùng hai chân trần bắt đầu tiến vào nhà. A Cửu nhìn theo hai người mất hút vào bóng tối. Anh ta như một con mèo hoang nhún người lên khung cửa sổ, thoăn thoắt trèo lên.

Thùy Chi và Anh Đào siết chặt tay súng không một tiếng động bước lên cầu thang. Bóng tối bao phủ xung quanh đưa tay lên cũng không thấy… Chân hai người dẫm lên đá sỏi liên tục truyền đến những cơn đau nhói. Tới nhịp nghỉ giữa cầu thang, Thùy Chi nhìn lên thấy được ánh sáng lờ mờ bên trên hắt xuống. Nàng bắt đầu nghe được tiếng hổn hển mệt nhọc và âm thanh da thịt phành phạch liên miên không dứt. Thùy Chi mím môi thật chặt tiếp tục bước lên… Đến lúc còn hai bậc thang cuối cùng thì cảnh tượng diễn ra ở tầng một đã hiện ra rõ ràng trước mắt.

“Ưm… ưm…”

Trên tấm nệm cũ nát giữa sàn nhà đầy bụi, năm người đàn ông trần đeo mặt nạ trắng vây quanh một cô gái toàn thân trần truồng. Cô gái quỳ mọp xuống, hai tay chống cao. Phía sau liên tục bị một gã hì hục thúc sâu vào. Miệng cô ta há hốc rên rỉ luân phiên nhận lấy những cái dương vật của những người phía trước.

– Cảnh sát đây… Dừng lại ngay lập tức. – Thùy Chi quát lên lanh lảnh, súng chĩa thẳng về phía trước.

Năm gã đàn ông kia sững người thoáng ngừng lại. Năm cái mặt nạ trắng cùng nhìn sang hai cô gái mặc đồng phục cảnh sát, rồi cùng phá lên cười vang.

– Ha ha…
– Hai cô em có muốn tham gia vào không? Không thì cút đi… đừng quấy rối người ta thực hiện sứ mệnh…
– Ha ha…

Gã đàn ông ở phía sau cô gái ánh mắt vừa nhìn quét khắp người Thùy Chi, hạ thể vẫn tiếp tục thúc đẩy dương vật ra vào. Thậm chí, gã đàn ông phía trước cũng không buồn rút dương vật ra khỏi miệng cô gái.

“Ưm… ưm…”

– Dừng lại ngay… Đừng ép tôi nổ súng…

Thùy Chi nghiến răng hét lên. Dù giận dữ nhưng nàng vẫn nhận ra năm kẻ này tuổi còn khá trẻ. Qua cơ thể trần trụi và giọng nói của chúng có lẽ tuổi không quá 25. Nàng gần như có thể khẳng định chúng không phải là Thiên thần Hội.

– Ha ha…
– Tao sợ quá mày ơi… Cu teo mẹ nó rồi… Ha ha…

“Đoàng…” – Thùy Chi nghiến răng nổ một phát súng chỉ thiên.

Tiếng nổ chát chúa vang vọng ong ong quanh quẩn trong căn nhà làm năm gã đàn ông kia giật thót. Nhưng trái với suy nghĩ của Thùy Chi và Anh Đào, bọn chúng chỉ sợ hãi trong vài giây rồi tỉnh táo trở lại. Chúng vẫn không buông cô gái ra, lại tiếp tục những hành động dơ bẩn trên cơ thể cô gái.

– Tao nói rồi… Cảnh sát chỉ làm màu thôi… Ha ha…

Thùy Chi nghiến răng ken két, ngón tay đặt trên cò súng khẽ run rẩy kìm nén đến cực độ. Nhưng sự bình tĩnh của những kẻ này lại cảnh tỉnh nàng. Ngay cả cô gái kia, dù tiếng súng nổ bên tai cũng chỉ giật thót một cái rồi không quan tâm nữa. Chuyện này thật lạ.

Ánh mắt Thùy Chi chợt đảo qua trên sàn nhà, nơi đó là một cái điện thoại đang hướng về phía này… Không sai, cái điện thoại không hướng thẳng về phía chúng mà hướng về phía cầu thang nơi hai người đang đứng. Trong đầu nàng lóe lên một linh cảm xấu. Cùng lúc đó bên tai nàng vang lên tiếng la hét giận dữ của Anh Đào…

– Đáng chết…

“Đừng…” – Thùy Chi chỉ kịp hét lên một tiếng thì tiếng súng nổ thứ hai đã vang lên.

“Đoàng…”

Thùy Chi thừ người đứng yên tại chỗ. A Cửu vừa từ bên ngoài lao vào cũng sửng sốt nhìn gã thanh niên cả người đầy máu ngã xuống trên người cô gái.

– Á… Trời ơi… Máu… Máu… – Cô gái thấy cả người mình đầy máu liền hét lên rồi ngất lịm.
– Cảnh sát bắn người… cảnh sát bắn người mọi người ơi… – Giây phút này bốn gã thanh niên kia mới sợ hãi co rúm cả người kêu khóc chí choé.
– Chúng tôi có làm gì đâu? Họ bắn người vô cớ…

Anh Đào nhíu mày không hiểu đến lúc Thùy Chi bước tới cầm cái điện thoại dưới sàn nhà lên, tắt đi, mới vỡ lẽ ra.

– Chúng… chúng quay video chúng ta? – Anh Đào ấp úng hỏi.
– Không… Chúng đang livestream.

Thùy Chi đưa cái điện thoại cho Anh Đào còn ngơ ngác, nàng đưa tay lên miệng hướng xuống dưới hô lớn.

– Gọi xe cứu thương… Nhanh…

9h00 sáng hôm sau…

Trong phòng làm việc của ông Can, bầu không khí có chút ngột ngạt căn thẳng. Phía trước bàn làm việc, Thùy Chi và Tiến Dũng ngồi đối diện nhau. Anh Đào đứng sau lưng Thùy Chi điệu bộ khép nép đầu cúi thấp.

“Hu hu… Tôi cũng không ngờ… họ lại bắn anh ấy…”

Trên màn hình TV treo tường là video phỏng vấn một cô gái che mờ mặt, đang nghẹn ngào khóc.

“Tôi thừa nhận… tôi sống buông thả… Nhưng đây là thân thể của tôi… Tôi có quyền tự do quan hệ với bất kỳ ai… dù là vài người cùng lúc thì đã sao? Vậy mà… cảnh sát… họ xông vào… không nói… không rằng nổ súng… Hu hu… Tôi rất sợ hãi… Tôi không biết mình đang sống ở đâu nữa…”

Thùy Chi không nhịn được nữa, tắt TV đi. Cô gái đó chính là “nạn nhân” đã được đội của nàng giải cứu. Đêm qua cô ta theo mọi người về đến trụ sở cảnh sát lấy lời khai. Cô ta khăng khăng là mình tình nguyện, không bị ép buộc. Và lúc rời đi, bất ngờ trước cửa trụ sở cảnh sát đã chờ sẵn một nhóm phóng viên. Không sai, một nhóm phóng viên xuất hiện lúc 23h00 khuya.

“Rầm…”

– Khốn kiếp…

Ông Can giận dữ vỗ bàn làm Anh Đào giật thót cả người. Thùy Chi vỗ vỗ bàn tay chị đặt trên vai mình trấn an. Tiến Dũng ngồi đối diện nàng chỉ biết nhăn mặt cười khổ.

Chuyện này rõ ràng là một cái bẫy dành cho Đội chuyên án Thiên thần Hội. Năm tên thanh niên kia tuổi chỉ từ 18 đến 20, tham gia vào một group kín trên Facebook tên gọi là “Thiên thần Hội Fanclub”. Hôm qua một thành viên giấu mặt trong group đã thông báo tuyển chọn 5 người cho một hoạt động offline hứa hẹn vô cùng lý thú. Sau khi năm người được tuyển chọn tách nhóm vào một group chat do người giấu mặt tạo ra, họ mới biết hoạt động đó là cùng nhau giả danh Thiên thần Hội để quan hệ tình dục với một cô gái tình nguyện. Người giấu mặt kia nói mục đích của việc này là ép buộc phía cảnh sát phải thừa nhận sứ mệnh giải phóng phụ nữ của chúng là không vi phạm pháp luật. Hắn còn dặn dò khi hành động phải hướng camera về phía cảnh sát xuất hiện để cả cộng đồng mạng chứng kiến sự bất lực của họ.

Sau khi được xem hình ảnh của cô gái tình nguyện xinh đẹp, năm tên nhóc mới lớn không hề suy nghĩ liền nhận lời. Chúng được trấn an là cảnh sát chỉ tối đa bắn chỉ thiên, mà không dám nổ súng bắn người thật sự. Chúng không hề biết mình chỉ là những con mồi được đưa ra để kéo cảnh sát vào bẫy.

– Thưa Thủ trưởng, tôi nghĩ trường hợp này cũng không nghiêm trọng như vậy. – Thùy Chi lên tiếng nói. – Phát súng của Trung sĩ Đào rất chính xác chỉ trúng vào vùng cơ bả vai của tên đó.
– Tôi biết. Tôi không trách Trung sĩ Đào. – Ông Can thở dài nói. – Tôi bực mình vì dư luận đang chĩa mũi dùi vào chúng ta.
– Sáng nay mấy trang báo lá cải đã đưa tin bảo cảnh sát lạm quyền, can thiệp thô bạo vào đời sống của nhân dân… Nổ súng gây thương tích cho một sinh viên vô tội chỉ vì đang làm chuyện yêu đương với bạn gái…
– Mẹ nó chứ! Chúng nói cứ như chúng ta xông vào phòng đêm động phòng hoa chúc của người ta, lôi thằng chồng ra bắn vậy.

Nghe ông Can nói Anh Đào cúi đầu thật thấp nén cười đến đỏ cả mặt. Thùy Chi lại không cười chỉ nghĩ đến đoạn video đêm qua bị lan truyền trên mạng. Trong video chỉ thấy nửa thân dưới của năm tên thanh niên và hạ thể của cô gái tất cả bị che mờ đi. Nhưng khuôn mặt của Thùy Chi và Anh Đào phía sau lại rõ mồn một. Âm thanh cũng bị xóa đi chỉ nghe được Anh Đào hét lên rồi họng súng tóe lửa. Ngay cả phát súng chỉ thiên của Thùy Chi cũng bị xóa mất. Người hữu tâm đều có thể nhận ra đây rõ ràng là một đoạn video đã cắt ghép một cách thô thiển nhằm vào mục đích bôi nhọ danh dự cảnh sát. Nhưng dường như không mấy ai quan tâm, họ chỉ hùa theo làn sóng dư luận bất chấp đúng sai. Kêu gào cảnh sát chấm dứt việc điều tra Thiên thần Hội, trả lại quyền tự do cho phụ nữ được thoải mái yêu đương.

Dư luận như một đồng cỏ xanh luôn đổ nghiêng theo chiều gió. Họ cũng không nhớ rằng mới vài ngày trước chính mình đã kêu gào yêu cầu cảnh sát truy tìm và trừng trị Thiên thần Hội.

“Reng…”

Lúc này Tiến Dũng nhận được một cú điện thoại. Anh nghe máy chỉ vài giây sau hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

– Tôi biết rồi… Tiếp tục điều tra nhân thân và các mối quan hệ của cô ấy. – Anh trầm giọng nói, tắt máy.

Thấy nét mặt nghiêm trọng của anh, Thùy Chi có một dự cảm xấu, nàng nao nao hỏi:

– Có chuyện gì?
– Cô gái kia… – Tiến Dũng nhìn nàng, nói. – Sáng nay rời khỏi nhà đã gặp tai nạn giao thông mất mạng tại chỗ…
– Tai nạn xảy ra thế nào? Người gây tai nạn có bắt được không? – Ông Can hỏi.
– Bắt được. Nhưng xem ra ông ta vô tội. – Tiến Dũng ảo não nói. – Cô gái đang lái xe máy bất ngờ có người chạy lướt qua quẹt vào tay lái. Cô ta ngã ra giữa đường ngay lúc xe tải trờ tới. Chỉ bắt giữ được người lái xe tải, tên gây ra va chạm đã chạy mất.

Thùy Chi mím chặt môi trầm mặc. Chuyện theo dõi cô gái kia vì bên điều tra vướng vào rắc rối nên nàng nhờ bên An ninh của Tiến Dũng hỗ trợ. Nàng đã nghi ngờ cô gái đó biết được thân phận của các thành viên Thiên thần Hội. Cô ta rất có thể từng là một nạn nhân của chúng. Sau đó chìm đắm vào nhục dục đã chấp nhận làm nô lệ cho chúng sai bảo. Vì mục đích lung lay lòng tin của dân chúng với cảnh sát, chúng đã dùng một quân cờ của mình. Khi phát hiện cảnh sát theo dõi, chúng không ngần ngại giết người diệt khẩu. Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của Thùy Chi, vẫn cần nhiều thông tin để xác thực việc này.

– Đã bắt đầu có người thiệt mạng… – Thùy Chi lẩm bẩm một mình.
– Em nói đúng. Bọn chúng trước đây không hại đến mạng người không phải vì chúng e ngại… – Tiến Dũng gật đầu trầm ngâm nói.

Ông Can chợt đứng lên hai bàn tay chống mạnh trên bàn, trầm giọng nói:

– Được rồi. Mặc kệ dư luận… Đừng quan tâm. Phía lãnh đạo tự tôi giải thích. Tiếp tục điều tra Thiên thần Hội cho tôi. Đám khốn kiếp đó dám gài bẫy cảnh sát… Bất chấp an nguy của đám thanh niên ngu muội đi theo chúng. Còn có cái chết của cô gái kia khả năng rất cao cũng liên quan đến chúng… Trung Úy Chi phải lôi chúng ra ánh sáng cho bằng được…
– Nghe rõ, Thủ trưởng.