Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7

Phần 4

Khoảng 1 giờ sau, Hạ sĩ Tuấn cùng Trung Sĩ Minh tiến vào căn phòng, họ kinh ngạc phát hiện, cửa sổ mở tung, một sợi dây thừng được tạo nên từ những chiếc rèm cửa cùng với đống chăn mềm thả từ đây xuống bên dưới, cả hai đồng loạt hét lớn: “Đối tượng đã trốn thoát, mau lên… hắn ta chưa chạy được bao xa, thông báo đến các đồng chí đang trực tại các cửa ra vào phát hiện đối tượng lập tức bắt giữ.”

Hai người lập tức chạy ngay khỏi phòng, số cảnh sát đang canh giữ bên ngoài cũng nhanh chóng đi theo, phân tán khắp mọi nơi trong bệnh viện nhằm tìm kiếm John.

Ngay khi tất cả vừa rời đi, từ bên dưới gầm giường John liền chui ra, hắn không hề có ý định thoát ra bằng đường cửa sổ, kia, dù gì đây cũng là bệnh viện, người ra vào rất đông, nếu như hắn làm như thế, không bị phát hiện mới là chuyện lạ, cho nên sử dụng kế dương đông kích tây là phụ hợp nhất.

Rời khỏi căn phòng, John men theo hướng cầu thang thận trọng đi xuống bên dưới, hắn nhanh trí đột nhập vào bên trong một căn phòng chứa quần áo cũ, lựa ra một bộ quần áo bác sĩ rồi sau đó giả dạng rời khỏi bệnh viện, bao nhiêu cảnh sát chạy ngang qua nhưng không một ai phát hiện ra hắn cả.

“Bây giờ điều đầu tiên là thoát khỏi đây, cây dao cha đưa cho mình nhất định đã được đưa về sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, phải lấy lại nó trước tiên.” – John bắt đầu lên kế hoạch.

Mặc dù không còn sức mạnh phép thuật gì trong người nhưng, những kĩ năng Ninja khi hắn được học tại học viện Ninja thì vẫn còn, trèo tường, leo mái nhà đối với hắn không thành vấn đề, dễ dàng đột nhập vào bên trong sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, bắt một tên cảnh sát rồi uy hiếp hắn ta, thông qua đó biết được cây dao đang được đặt tại đâu, John dễ dàng tiến vào đó lấy lại thứ của mình. Mọi việc từ đầu đến cuối đều rất trót lọt, hắn thầm cảm ơn những ngày tháng học tại học viện Ninja, những kĩ năng của họ quả thực rất hữu hiệu, kết hợp với bóng đêm tối om, thì khả năng trộm đồ của hắn phải nói là bá nhất quả đất.

Việc tiếp theo hắn muốn làm chính là đến địa điểm căn nhà của bà hắn để kiểm chứng, hắn thực sự không thể nào tin được rằng bà mình lại không có ở đây, sau bao nhiêu chuyện xảy ra hắn không còn tin đám cảnh sát ấy nữa.

“Ping pong…”(tiếng chuông cửa)

“Ra đây, ra đây” – một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, giọng nói này với John quá mức xa lạ. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ cỡ ngoài bốn mươi xuất hiện ngay trước mặt John, đôi môi lắp bắp hỏi: “Cho hỏi… căn nhà này… à không… cô có biết trước đây tại căn nhà này có một bà lão sống không? Hiện tại bà ấy đã chuyển đi đâu rồi?”

Người phụ nữ kia tỏ ra khó hiểu nói: “Cậu thanh niên này nói gì vậy? Đây là nhà của chúng tôi đã sống hơn 10 năm nay rồi, làm gì có bà lão nào? Hay cậu nhầm nhà rồi?”

“Sống hơn 10 năm?” – John thất thần lùi lại vài bước, xoa đầu, hắn bắt đầu mất dần phương hướng, đây chắc chắn không phải thế giới của hắn trước kia… bà của mình vốn không hề tồn tại trong thế giới này…

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì thôi nhé!” – Người phụ nữ kia đóng cửa bước vào nhà, bà ta giật mình hoảng sợ khi thấy trên tivi đang xuất hiện bản tin truy nã tội phạm quốc tế, đặc biệt hơn trên đó còn gắng hình của John, người thanh niên mà bà ta vừa gặp…

“Alo… cảnh sát đó phải không….” – Lập tức gọi điện theo đường dây nóng ghi trên bản tin…

Những ngày tiếp theo là những ngày cực kì đau khổ với hắn, liên tục trốn chạy khỏi sự truy đuổi của lực lượng cảnh sát Việt Nam, sáng trốn mình trong một nơi nào đó, tối lại thì nấp trên mái nhà, đói thì cố gắng tìm kiếm thức ăn thừa tại các bãi rác mà ăn tạm… những ngày này đối với hắn không khác gì một chuỗi ngày địa ngục trần gian…



Nếu những ai để ý thì ở Phần 2 Quyển 1, có một dòng ngắn ghi như thế này : “Mọi chuyện trở nên như cũ, cả cơn bão, cả những người xung quanh, có vẻ như hiện tại không ai, không một ai biết đến sự tồn tại của John.” – tất nhiên câu nói này có ý nghĩa là John sau khi được đưa khỏi thế giới của mình thì hắn cũng biến mất luôn tại thế giới đó, hay nói cách khác, ở thế giới đó hắn đã không còn tồn tại nữa, và hắn đã không còn nhà nữa rồi, không thế giới nào bây giờ là nhà của hắn nữa cả.

Trở lại với hiện tại.

Lúc này John đang dựa lưng vào một góc tường nhỏ bên trong một cái hẻm chật hẹp, mỗi ngày đối với hắn đều là sự trốn chạy, tội danh đã bị cáo buộc, hắn không có cách nào để mà rửa sạch được, mà muốn rửa sạch e rằng là điều không thể khi mà thế giới này vốn không phải là thế giới của hắn.

“Phát hiện đối tượng tình nghi đã rẻ vào hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, các tổ trinh sát lập tức chặn các con đường không được để đối tượng chạy thoát”

“O.. o.. o..” – tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một gần cái hẻm John đang ẩn náu… hắn cố gắng ngồi dậy, nhét cây dao vào bên trong người nghiến chặt răng tiếp tục chạy, bây giờ chạy đi đâu được đây? Lực lượng cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực quanh đây rồi.

“O… o….” – hai chiếc xe cảnh sát bất ngờ chặn trước đường đi của John, sắc mặt hắn trở nên hoảng sợ, định xoay đầu chạy người lại nhưng ở phía sau năm tên cảnh sát cũng xuất hiện chặn lại… trước mặt đều có, bây giờ hắn chính thức bị bao vây không lối thoát.

“Hãy buông tay chịu trói, cậu sẽ nhận được sự khoan hồng từ pháp luật” – Một người cảnh sát có lẽ là người có cấp bậc cao nhất tiến lên khuyên hắn.

“Đừng nói nhảm, các người vu oan cho tôi bây giờ đem pháp luật thối ấy ra thì có ích gì”

“Xem ra không thể nào thuyết phục được cậu ta, chỉ có thể sử dụng vũ lực mà thôi” – một anh cảnh sát bên cạnh bước lên trước nói, kế tiếp đó hai nhóm cảnh sát phía trước và phía sau đồng loạt lao đến bắt John, lúc này đây không gì có thể bảo vệ bản thân bằng chính những món võ thuật Ninja mà hắn đã học trước đây, quyền tay, quét cước của John của cực kì nhanh nhẹn, nếu một tên cảnh sát vừa đấm ra một quyền thì John đã tung ra đến 4 quyền, mỗi quyền đều mang uy lực cực kì mạnh mẽ.

“Rắc” – những tiếng kêu rắc rắc của xương vang lên liên tục, mười tên cảnh sát bị John hạ nhanh chóng, cả đám kinh hãi nhìn John, bọn họ không ngờ rằng những võ thuật mà mình học khi còn ở trong quân đội bây giờ đối đầu với hắn chỉ như một đứa con nít đánh với thằng học sinh cấp 3.

“Bằng” – một tiếng súng nổ vang lên, tên cảnh sát chỉ huy rút súng bắn chỉ thiên hù dọa John, bình thường với những kẻ tội phạm khi nghe phải tiếng súng đều tái xanh mặt mũi và tỏ ra sợ hãi, nhưng với John thì khác, hắn đã trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, đừng nói là tiếng súng nhỏ xíu này, ngay cả tiếng đại bác nổ ầm ầm cũng chưa khiến hắn sợ hãi.

“Nếu còn không chịu đầu hàng chúng tôi sẽ bắn cậu đấy” – tên cảnh sát chỉ huy hô lên….

John lùi lại một bước thủ thế phòng ngự…

“Ong… ong…” – nhưng đúng lúc này đây đột nhiên đầu của hắn trở nên cực kì đau đớn…

“Quay về thôi…” – một giọng nói kì lạ vang lên trong đầu của John, cảnh tưởng này thật que thuộc.

“Ai vậy?” – John thầm hỏi, nhưng không có ai trả lời.

“Bùm” – đột nhiên một tiếng nổ khủng khiếp vang lên bên trong thành phố, lửa bốc lên cao gần 10 mét, tiếng người la hét sợ hãi vang vọng đến tận con hẻm này.

“Chuyện gì thế?” – Tên cảnh sát chỉ huy xoay đầu lại nhìn, ông ta tím mặt thấy ở trên bầu trời hàng loạt các chùm sáng lấp láng. Sao? Không phải, những chùm sáng ấy ngày một lớn dần rồi sau đó đập vào mắt ông ta chính là những tảng thiên thạch to lớn hơn năm người ôm mới xuể.

“Bùm bùm” – những quả thiên thạch này liên tục lao vào thành phố, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên thật sự khủng khiếp, hàng trăm ngôi nhà bị phá hủy trong tích tắc, tiếng người sợ hãi chạy náo loạn.

“Thế giới này sắp đến ngày tàn của nó rồi, quay về thôi” – một lần nữa giọng nói ấy lại vang lên.

“Á… á….” – một tảng thiên thạch đang lao về hướng con hẻm mà John đang đứng, tên cảnh sát kia và những người bên cạnh sợ hãi ngã lăn ra mặt đất, gào rống…

“Tích tắc” – thời gian đột nhiên dừng lại, những tên cảnh sát xung quanh bất động, tảng thiên thạch kia cũng bất động, biển lửa cũng bất động, tất cả không có gì hoạt động trừ John…

“Chuyện gì thế?” – John kinh ngạc phát hiện cơ thể của hắn đang từ từ nhạt dần, sau đó biến mất hoàn toàn, ngay khi hắn biến mất, mọi thứ liền trở lại như cũ, tảng thiên thạch kia rơi xuống, một vụ nổ khủng khiếp lại vang lên….