Truyện Sex Diễm

Phần 49

Trưa về nhà, trong bữa cơm mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường. Em Uyên cũng thản nhiên như không có chuyện gì, đương nhiên mình lại càng hưởng ứng điều đó. Tuy vậy, mình và ẻm không nhìn mặt nhau.

Mình lên phòng lướt truyensex.info xả stress một tí thì chị đi nhè nhẹ vào.

– T định không nói chuyện với bé Uyên thật luôn hả?
Chị kéo ghế ngồi cạnh mình.

– Có gì nữa đâu mà nói. Chị cũng đừng quan tâm chuyện này làm gì.
Mình buông máy ra, xoay sang cười với chị.

– Sao không quan tâm được, dù gì cũng ở chung nhà mà! T đừng vậy nữa..
– Nhỏ đó có coi em ra gì đâu mà chị cứ bênh nó?
– Không bênh mà! Tại hồi nãy đó, lúc T chưa về, chị có nói chuyện với bé Uyên.
– Ừm, liên quan gì đến em?
– Bé Uyên không trách gì T hết à, chỉ nói bực chuyện hôm qua, nên chọc T tí thôi, ai dè T nổi giận với bé.
– Giỡn có duyên quá hén!
Mình nhếch mép.

– Hi, mỗi người một tính cách mà. Chị thấy bé Uyên không cố ý đâu, T đừng để bụng nữa.
Chị nháy mắt, miệng cười duyên dụ dỗ mình. Xinh quá!!!

Thấy chị như thế, mình xìu luôn, cơn giận như bong bóng bị cây kim chích vào, xẹp dần:

– Em có để bụng gì đâu. Tại không có gì để nói với Uyên thôi.
– Bé Uyên đang ở bên phòng đó, T qua xin lỗi một tiếng đi hén!
– Ax… mắc gì em phải xin lỗi? Vô lý!!!
– T con trai mà, nhường nhịn bé Uyên chút mất mát gì đâu. Đi nè…

Chị nũng nịu, níu tay mình muốn kéo đi.

Trước sức tấn công dồn dập như bão táp của chị, thần trí mình mất đi sự tỉnh táo thường ngày, muốn xuôi theo cho rồi. Nhưng nghĩ đến cảnh phải hạ mình xin lỗi em Uyên, rồi thái độ khiêu khích hồi sáng của ẻm, sự tự ái trong mình lại nổi lên.

– Thôi, em không xin lỗi đâu! Chị đừng ép em mà!!
Mình kéo chị lại, không đi đâu hết.

– Đt T đâu rồi?
Chị hỏi, mắt dáo dác tìm quanh.

– Chi vậy?
– Đưa chị mượn đi.

Mình lấy đt đưa cho chị, chả hiểu chị muốn làm gì.

Chị cầm đt bấm bấm một lúc, rồi trả lại cho mình.

– Chị lưu số đt bé Uyên rồi đó, T có nghĩ lại thì nhắn tin cho bé nghen!!
Chị cười toe, làm căn phòng hơi thiếu ánh mặt trời của mình sáng rực lên.

– Zzz… chị nay nhiều trò lắm rồi nhen!! Coi chừng em đó.
Mình cốc nhẹ lên trán chị.

– Hi hi, thôi T nằm nghỉ chút đi, còn đi học nữa. Chị về phòng nha!
– Ở chơi tí đi, mới qua đã đòi về rồi.
– Thôi, bé Uyên chờ chị ở bển đó. Chiều về nói chuyện với T sau hén!

Mình kéo lại mà không được, chị đã vụt chạy về bên phòng. Riết rồi chị xem em Uyên quan trọng hơn mình nữa…

Buổi chiều ngồi trong lớp, mình suy nghĩ khá nhiều về chuyện chị Diễm nói. Thật ra trong chuyện này, mình và em Uyên ai cũng có lỗi. Em Uyên thì đùa dai và quá thật, mình lại nóng tính với thương bạn, mới thành ra cơ sự này. Thôi, dù sao mình cũng là đàn ông, không nên chấp nhặt ẻm. Hơn nữa, chọc giận ẻm lúc này không phải là hành động khôn ngoan, mình cần một đồng minh ủng hộ tình cảm mình và chị, hơn là có thêm một kẻ thù như em Uyên, theo đánh giá của mình thì ẻm khá khôn ngoan và nguy hiểm.

Một lời xin lỗi cũng chẳng đáng gì, mình móc đt ra, soạn tn gửi sang cho ẻm. Lần đầu tiên mình thấy sđt của em Uyên, rất đẹp, có cả tứ quý và thần tài, nhà giàu có khác.

“Hồi sáng T hơi nóng, có gì Uyên bỏ qua, đừng để bụng hén!!”
Đó là những gì mình có thể nói.

Chờ gần nửa tiếng chẳng thấy ẻm rep, mình nghĩ thôi xong rồi. Lần này lại tự chuốc nhục vào thân, hạ mình xuống giọng mà người ta chẳng thèm nể mặt.

May sao, đang lúc than thân trách phận thì ẻm trả lời. Để mình chờ hẳn nửa tiếng cơ đấy, khá lắm!

“Chửi người khác đã rồi, nói một lời là xem như không có chuyện gì sao?”

Thế đấy, được đằng chân lân đằng đầu, đó là tính cách của em ấy.

“Cũng tại Uyên đùa dai trước mà, nên T mới nổi nóng. Thôi, bỏ qua nha!!”
Mình hì hục soạn đi, soạn lại, cuối cùng đành chọn phương án nhịn nhục tiếp.

Thêm 15p sau, ẻm mới rep. Chả biết làm gì bận bịu đến mức ấy, hay cố tình bắt mình chờ đợi?

“T biết lỗi rồi thì đây cũng chẳng hẹp hòi. Tối dẫn Uyên và chị Diễm đi chơi là được.”

Lại còn ra điều kiện cơ đấy, có giá thật!

“Uhm, sao cũng được.”
Mình ừ đại cho xong.

Sau đó em Uyên cũng im luôn, không thấy nói thêm gì nữa, chắc đang nghĩ xem tối nay đòi hỏi mình những gì để trả thù.

Buổi tối, dùng cơm xong, chị Diễm khều mình.

– Tính đi đâu vậy T?
– Đi đâu đâu?
Mình ngơ ngác.

– Sao bé Uyên nói T hứa dẫn chị và bé đi chơi mà?
Chị cũng ngẩn ngơ.

– À… em tưởng Uyên nói chơi cho vui thôi mà..
Mình cười lấp liếm cho qua. Thú thật đi chơi với chị Diễm, mình thích lắm! Nhưng có em Uyên đi theo thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thà ở nhà còn hơn.

– Sao hả? Giờ muốn quỵt nợ phải không?
Em Uyên đang loay hoay lau bàn, nghe vậy quay lại nghênh mặt.

– Đâu có. Tại…
– Không tại bị gì hết, giờ có đi không?
– Đi… chứ. Mà Uyên với chị muốn đi đâu mới được?
– Đi đâu cũng được, ra đường rồi tính.

Haizz, chân ẻm là chân đi hay sao đó, có vụ đi chả có mục đích, chạy lông nhông ngoài đường nữa à? Mình chở chị đi riêng như vậy còn thú vị, ba người có gì vui?

– Ờ, mà ba người lận. Đi thế nào đây?
Mình hồi hộp hỏi.

– Đơn giản mà. Uyên chở chị Diễm, T chạy một mình.
Em Uyên đáp thản nhiên.

– Vậy… đường ở đây tối đông lắm, Uyên chạy xe hai người hơi nguy hiểm, hay để T chở chị cho.
Mình đề nghị.

– Đường vắng hoe có gì mà nguy hiểm? Hồi trước lên SG Uyên còn chở 3 chạy ào ào, lo xa quá!
Ẻm trề môi.

– Ờ… vậy cũng được.
Mình xụi lơ, leo lên phòng thay đồ.

Cái số mình từ khi em Uyên dọn đến đây đã được định sẵn rồi, giờ cố mà chịu thôi. Tới đâu tính tới đó, làm bậy rủi ẻm nổi điên lên, chả biết sẽ còn những chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ cầu mong một ngày đẹp trời nào đó, có anh chàng đi hẳn con Lamborghini đến rước cục nợ này đi giùm mình. Chỉ có như thế, mình và chị mới được rảnh rỗi ở bên nhau, không bị ẻm quấy rầy nữa.