TRUYENSEX.INFO @ Truyện Sex Hay, Truyện Dâm, Truyện XXX, Truyện Người Lớn
Ngày tôi còn ở trọ nhà chị Tuyết, thì bé Ngân mới học lớp tám. Cái tuổi bắt đầu biết kỳ cọ kỹ mỗi khi tắm, cũng như nhìn mình trong gương. Chị Tuyết là mẹ của bé Ngân, ly dị với chồng từ khi đứa con trai út của chị mới tròn hai tuổi. Chị không ngần ngại khi kể lại rằng không phải tự dưng chồng chị bỏ, mà cái lỗi cũng tại chỗ chị. Ngày ấy, chị thường tụ năm tụ ba với những bà hàng xóm, đàn đúm, ca hát mặc dù con còn đang ẵm ngửa. Bà già chồng thấy vậy ghen tức dùm cho cậu con trai của mình quá ư ngu muội, nhưng họ đâu biết rằng anh quá biết việc làm của vợ, nhưng anh không dám làm lớn chuyện, sợ tội cho hai đứa con ngây dại. Nhưng không lâu sau,...
Ngọc là một cô gái xinh đẹp, cái nét đẹp mặn mà đằm thắm của cô gái miền Dũng, với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, mái tóc đen nhánh dài ngang vai, thân hình nóng bỏng, 2 vú to tròn, cái mông săn chắc nảy nở. Khi cô cười thì khó có ai có thể cưỡng lại được vẻ hấp dẫn của cô, vì vậy cô luôn là mục tiêu theo đuổi của biết bao anh chàng gần nhà. Nhưng tính tình cô cứng rắn táo bạo cho nên cô không thèm để ý tới mấy tên con trai “yếu đuối” đó. 19 tuổi cô ra Hà Nội học trường học viện cảnh sát. Tại đây tình cờ cô gặp và yêu Jack – một anh chàng người Anh đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, ga lăng, nhà lại khá giàu có. Jack hơn Ngọc 6...
Đó là một buổi sáng thứ bảy. Tôi ngủ dậy muộn còn vợ và con gái thì sang nhà ngoại có việc. Hôm nay tôi có nhiệm vụ là xem xét cái bể bơi trong nhà. Đang lúc tôi chuẩn bị làm việc thì chuông cửa vang lên. “Quỳnh có nhà không hả chú?” Một cô bé đứng ở cửa mỉm cười, tôi nhận ra đó là bạn của con gái – Huyền. Huyền mặc một chiếc áo phông mỏng, có thể nhìn thấy chiếc bikini mặc bên trong. “Quỳnh cùng mẹ sang nhà bà ngoại chưa về đâu cháu.” “Ôi, cháu quên mất.” Huyền trả lời, gương mặt hiện lên vẻ thất vọng. “Nếu cháu muốn có thể sử dụng hồ bơi nhà chú.” Tôi nói. Khi nói chuyện với Huyền, tôi bỗng cảm thấy một cỗ lửa nóng dâng lên. Huyền 18 tuổi, bằng tuổi với con gái...
Nhà nó ở mãi vùng núi Tuyên Quang, nhà mình thì ở Hà Nội. Nó là đứa em họ gần nhưng do địa lí mà thành ra xa, lần gần nhất mình gặp nó trước đây là khi lên đám cưới anh cả nhà nó hơn mình 4 tuổi, khi đó nó mới học lớp 5 – 6 gì đó! Mình hơn nó đúng 1 giáp, hồi đó chả có ấn tượng gì với nó, con gái gì mà đen, răng thì ố vàng nhìn phát chán. Mình là một thằng suốt ngày chúi đầu vào công việc, chơi bời thì cũng không nhiều mà cũng chẳng ít, gần đây hay lên mạng nhưng cũng chỉ vào FB lượn lờ rồi ngủ, có hôm ngồi xem lại mấy cái clip ngày xưa với con bạn gái cũ tự dưng cảm xúc nó ùa về ào ạt làm mình quay tay...
– Chào mẹ con mới về! Hằng ôm chầm lấy Hương – mẹ cô ngay từ cửa. Cả hai mẹ con ôm nhau thật chặt. Họ nhớ nhau rất nhiều sau cả tháng trời xa cách. – Con khoẻ chứ? Có bị sốc khi máy bay hạ cánh không? Trời mưa to và mẹ thì lo lắng quá sức. Thấy con ở đây là mẹ mừng quá rồi. Rất tiếc chân mẹ đang đau, không ra sân bay đón con được. – Không sao mà mẹ. Con hiểu mà – Hằng mỉm cười – con nhớ mẹ lắm. Chúng ta vào trong đi mẹ. Hằng dìu mẹ vào trong phòng khách, đỡ mẹ cô ngồi xuống chiếc ghế salông rồi quay trở ngược ra cửa đem hành lý vào. Hành lý nặng cồng kềnh như Hằng thấy rất vui vì cô đã về đến nhà. Cô vừa tham dự một...
Hồi còn là sinh viên, trong dãy trọ có 4 gái. Em Phương cùng tỉnh người nhỏ nhắn nhưng vếu to vãi đạn (sờ rồi nên biết hehe). Em Trâm gái Hưng Yên, cao m67, xinh gái nhất xóm (suýt yêu) em Linh người mảnh mai da trắng mịn, kính cận răng duyên. Còn lại em Thương thì chả có gì để nói. Em Linh và em Thương cùng là gái Bắc Giang. Xóm chỉ có 2 thằng con trai là mình và thằng cùng phòng. Mặc dù đều bằng tuổi nhưng các em ấy gọi 2 thằng mình là anh và khá thân thiết. Em nào em ý đều có người yêu cả. Thấy dẫn về phòng trọ chịch chọt các kiểu rồi. Các em ý thì hay sang phòng mình chơi vì năm nhất cả xóm chỉ có một mình mình có máy tính. Tập trung xem phim...
Mặc quần jean, áo sơ mi, đeo giày tây đánh bóng lộn… Thực ra đây chẳng phải cái phong cách ăn mặc của mình nhưng vì hôm nay phải đi dự một cuộc hội thảo nên đành chấp nhận! Hội thảo hết thúc bằng một lời chúc, mọi người nhanh chóng bước chân ra khỏi khách sạn. Mình thì cứ từ từ bước đi và suy nghĩ mông lung, khó hiểu sao mấy ông bà này lớn rồi mà còn chạy như con nít vậy? Thôi kệ, mình cứ điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng và bình tĩnh bước xuống bằng cầu thang bộ, kệ họ bon chen cái cầu thang máy. Từ tầng 7 bước thật chậm từng bước xuống tầng 4, tâm trí mình vẫn dành hoàn toàn cho những thứ mà mình vừa nghe trông cuộc hội thảo về CNTT. Bước chân xuống tới tầng 3...
Hai năm đã trôi qua, mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng, nhưng những cảm giác dằn vặt lỗi lầm trong tôi vẫn day dứt khôn nguôi. Nó đến với tôi hằng đêm khi chồng tôi gần gũi tôi, mặc dầu tôi vẫn hưởng được những cảm giác âu yếm, cực khoái từ người chồng yêu dấu của mình nhưng tôi vẫn có gì đó mặc cảm tội lỗi ghê gớm. Nó khiến tâm tư tôi day dứt. Tôi muốn viết ra những nỗi niềm của mình nhằm vơi đi chút nào hoặc có ai có thể hiểu hay đồng cảm với tôi… Tôi nhớ rất rõ vào một ngày giữa năm, đêm đó là đêm vợ chồng tôi kỷ niệm ngày cưới sau hai năm hạnh phúc, và chúng tôi đã có một đứa con, nó vừa 1 tuổi, chúng tôi mở tiệc tại nhà và mời bạn bè...
Vì muốn cuộc sống sau này tốt hơn nên 2 vợ chồng tôi bàn tính gởi con nhỏ ở nhà để xuất ngoại kiếm tiền. Nga vợ tôi năm nay 25 tuổi, nét đẹp mặn mà của gái 1 con khiến nhiều lần tôi phải ghen tuông bực tức vì bắt gặp những ánh mắt của cánh đàn ông cứ hau háu nhìn nàng. Ông trời không phụ lòng khi vợ tôi được xuất cảnh còn tôi thì vẫn phải chờ, trước ngày vợ đi chúng tôi đã có những phút giây ân ái cuồng nhiệt vì sẽ rất lâu nữa chúng tôi mới được gặp lại… Thời gian đầu tôi gặp không ít khó khăn vì nhà thiếu phụ nữ, nhưng rồi vài tháng sau tôi cũng quen với việc chăm sóc con cái nhà cửa… vv… Thấm thoát cũng nửa năm trôi qua, bố con tôi vẫn thường...
Chào các bạn, mình tên Lê 24 tuổi, mình làm công nhân may ở một công ty may của Đài Loan. Mình lấy chồng hơn năm rồi nhưng chưa có em bé. Mình thật ra không phải là nhà văn chuyên viết truyện hay tiểu thuyết gì cả, vì thiệt tình vì mình chỉ là công nhân, trình độ mình không có gì, văn chương này nọ thì mình cũng mù cho nên mình viết kể lại nội dung có lủng củng các bạn cũng bỏ qua đừng cười mình nha, vì ý mình muốn kể lại câu chuyện thật của mình và chia sẻ cùng các bạn nữ. Nói mình là người đoan trang thì cũng hơi quá nhưng mình cũng không phải là loại người lẳng lơ này nọ, lúc chưa lấy chồng mình cũng có trải qua 1 mối tình, lúc đó yêu anh ấy mình cũng...
Bây giờ chắc có lẽ chỉ có cái chết, hay bỏ đi nơi khác mới giải thoát được sự bế tắc, mới trốn được lời đàm tiếu, dè bỉu của thiên hạ, mới hy vọng trốn được sự xấu hổ, nhục nhã, ê chề trong Trâm. Trâm đã mất tất cả, chồng khinh rẻ, con nhìn với ánh mắt xa lạ. Chỉ còn mình Trâm cô đơn với căn phòng lạnh lẽo và trống trải. Một căn phòng đã từng là niềm kiêu hạnh, hạnh phúc của Trâm. … Ngày đó khi còn là một cô trung cấp mới ra trường, Trâm đến với Dũng bằng một tình yêu trong sáng, đầy thơ mộng với bao kỉ niệm đẹp của mối tình đầu. Họ đã hạnh phúc và khó khăn bên nhau, cùng nhau vượt qua những ngày lận đận, họ có với nhau hai mặt con. Những đứa con của...
“Thật là đồ súc sinh khốn nạn mà! Anh đã ăn cái gì mà dám cả gan làm chuyện tồi bại như thế hả! Tôi đối xử với anh như vầy mà sao anh nỡ lòng nào phản tôi như vậy!” Giọng người con gái hằn học tức tối, nghẹn ngào nước mắt. Nàng tiếp tục la mắng: “Không biết kiếp trước tui tội tình gì mà kiếp này tui phải trả nợ anh như vầy! Anh hưởng tui mỗi tối một hai lần chưa thỏa sao mà còn ôm ấp ăn nằm với má tui! Nếu ba tui biết được chuyện này làm sao tui còn mặt mũi nào thấy ổng nữa!” Giọng người con trai yếu ớt, năn nỉ, van xin: “Thôi mà em, anh biết tội anh rồi, em làm ơn làm phước bỏ qua cho anh một lần đi. Đâu phải anh muốn vậy đâu, tại...
Chị Quỳnh, tôi phải kể cho chị nghe một câu chuyện sau đây. Nếu không tìm được người tin tưởng như chị để giải toả, để trút được bầu tâm sự mà tôi đã cưu mang từ hơn hai tháng qua, nó cứ làm lương tâm của mình như cắn rức xen lẫn những niềm vui như đã khám phá ra một điều gì mới lạ. Lương tâm cắn rức dù tôi luôn nghỉ điều đó xảy đến quá bất ngờ, chỉ là một cách hưởng thụ vui chơi trong vấn đề tình dục, trong lúc bốc đồng hứng tình chứ không phải là tôi cố tâm làm cái chuyện mà người ngoài gọi là hành động ” ngoại tình “. Dù tôi và anh Hùng cũng có 1 lối sống rất là thoải mái trong vấn đề dục tình. Anh Hùng thì chịu chơi đúng nghĩa, rộng lượng, thông...
Hôm nay ngày Hà Nội nắng nóng, đi hội thảo về cách quản lý nguồn nhân lực. Công ty đối tác lần này không phải anh giám đốc bộ phận nhân lực đi nữa, mà thay vào đó là chị, 1 người con gái mặn mà, duyên dáng, người mới chuyển từ tổng công ty về chi nhánh… Quay trở lại thời gian 13 năm trước, chung tôi, đôi bạn thân từ thuở cấp 3 trường làng của 1 tỉnh phía Bắc. Quấn quýt với nhau như hình với bóng, nhưng không là người yêu. Tôi tỏ tình với chị (lớn hơn tôi 2 tháng, nên chị bắt tôi gọi là chị) không chỉ 1 lần, nhưng chị từ chối, từ chối vì 2 đứa vẫn đang đi học, đợi vào đại học rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi chấp nhận. Rồi cả 2 cùng ôn thi vào...
Cái cảm giác tội lỗi cứ ám ảnh, dằn vặt tôi trong suốt nhiều năm trước và ngay cả những năm sau khi đã có chồng. Nhưng điều trớ trêu là cùng với tâm trạng mặc cảm đó, lại lại luôn dậy lên trong tôi thứ cảm giác êm đềm thèm khát mỗi khi nghĩ đến mà tôi vẫn luôn trân quý như những kỷ niệm riêng tư của một phần đời mình ở lứa tuổi tươi đẹp thời con gái. Lớn lên từ một làng quê nghèo tại Việt Nam, ngoài việc đi học, tôi còn phải giúp thầy mẹ trong việc đồng áng, kể cả việc việc chăn dắt, chăm lo cho mấy con bò cày, bởi chúng là phương tiện sản xuất và đỡ đần rất nhiều cho gia đình. Ở lứa tuổi đã lớn, tôi thật xấu hổ vì loại công việc mà lẽ ra, chỉ...