Hạnh phúc tới muộn
Dung vứt túi xách vào một góc rồi thả người tự do trên chiếc nệm êm ái. Một ngày mệt mỏi nữa lại trôi qua. Và một ngày nữa cô trở về nhà trong cơn say mềm. Bia rượu với cô giờ đây không còn là nỗi ghê sợ nữa khi mà mỗi ngày cô đều phải tiếp xúc với nó. Nhưng dù sao cuộc sống của cô hiện tại cũng thoải mái hơn rất nhiều. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Tiền bạc cũng thoải mái. Không chỉ đủ chi tiêu mà còn gửi về cho ba mẹ và đặc biệt là cô con gái bé nhỏ mà cô yêu thương nhất đang sống ở quê. Cô chụp lấy điện thoại. Lúc nãy có tin nhắn của Phúc nhưng vì bận tiếp khách nên cô không tiện trả lời. – Em về nhà rồi. Chúc anh ngủ ngon...